Nghe truyện cổ tích cho bé ngủ ngon về cậu bé Nam và chiếc đồng hồ biết nói kỳ diệu. Câu chuyện kể về một cậu bé tinh nghịch hay trì hoãn mọi việc và một chiếc đồng hồ đặc biệt đã giúp cậu thay đổi thói quen xấu. Truyện giúp bé hiểu giá trị của thời gian, học cách sống có trách nhiệm và trân trọng từng khoảnh khắc. Cùng bé khám phá thế giới diệu kỳ của những câu chuyện cổ tích ý nghĩa, giúp bé phát triển tư duy và nuôi dưỡng tâm hồn. #truyencotich #chobengungon #donghobiannoi #thoiluongquantrong #giadinh
Các con yêu quý, đêm nay, mẹ sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện thật đặc vời về một cậu bé tinh nghịch và một chiếc đồng hồ đặc biệt, biết nói. Các con hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang lạc vào một thế giới diệu kỳ, nơi thời gian có thể nghe thấy và cảm nhận được.
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa cánh đồng lúa xanh mướt, nơi những làn gió thơm mùi cỏ non vuốt ve mái nhà tranh, có một cậu bé tên là Nam. Nam là một cậu bé rất đỗi dễ thương, với đôi mắt sáng ngời và nụ cười lém lỉnh. Cậu bé thông minh vô cùng, học rất nhanh, nhưng lại có một tật xấu khó bỏ: Nam rất hay trì hoãn.
Mỗi buổi sáng tinh mơ, khi tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, mẹ Nam gọi dậy đi học, Nam lại cuộn tròn trong chăn ấm, khẽ lầm bầm: “Năm phút nữa mẹ ơi… Con chỉ cần thêm năm phút thôi mà…” Cứ thế, năm phút lại biến thành mười phút, rồi mười lăm phút, và Nam thường xuyên đến trường trễ, phải chạy vội vã với cặp sách trên tay.
Đến khi về nhà, ngồi vào bàn học, nhìn thấy đống bài tập đang chờ đợi, Nam lại thở dài, vò đầu bứt tai: “Để lát nữa con làm… Con xem nốt tập phim hoạt hình này đã nhé mẹ…” Rồi “lát nữa” cứ thế trôi qua, đến tận khuya, khi mọi người đã ngủ say, Nam mới vội vàng làm bài trong sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Cứ như vậy, việc gì cũng bị dồn lại, từ việc học đến việc nhà, Nam thường xuyên bị cô giáo nhắc nhở vì bài tập chưa hoàn thành, bị điểm kém vì không ôn bài kỹ, và bị mẹ la vì sự chậm trễ của mình. Nam buồn lắm, nhưng cậu bé không biết làm thế nào để thay đổi thói quen xấu xí ấy.
Một hôm, khi đi chợ cùng mẹ, Nam chợt bị thu hút bởi một cửa hàng cũ kỹ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Cửa hàng trông có vẻ đã tồn tại từ rất lâu, với những món đồ cổ phủ bụi thời gian. Trên kệ gỗ cũ kỹ, Nam thấy một chiếc đồng hồ nhỏ bằng gỗ, trông bình thường thôi, không quá lộng lẫy, nhưng lại tỏa ra một ánh sáng ấm áp, như có một điều bí ẩn đang ẩn chứa bên trong.
Cậu tò mò hỏi ông chủ cửa hàng, một ông lão tóc bạc phơ với nụ cười hiền hậu:
– “Bác ơi, chiếc đồng hồ kia bao nhiêu tiền ạ? Trông nó thật đặc biệt!”
Ông chủ cửa hàng mỉm cười, ánh mắt nhân từ nhìn Nam:
– “Nếu cháu thật sự muốn thay đổi bản thân, muốn trở nên tốt hơn, bác sẽ tặng cháu chiếc đồng hồ này. Nó không phải là một món đồ để mua bán, mà là một người bạn đồng hành.”
Nam ngạc nhiên vô cùng. Cậu bé không tin vào tai mình. Một món quà sao? Nhưng ông lão trông rất hiền, đôi mắt ông toát lên vẻ chân thành, khiến Nam cảm thấy tin tưởng. Cậu bé lễ phép gật đầu, vui vẻ đón nhận chiếc đồng hồ nhỏ xinh xắn ấy.
Đêm hôm đó, Nam đặt chiếc đồng hồ gỗ lên bàn cạnh giường ngủ. Cậu bé vẫn còn băn khoăn về lời nói của ông lão. Liệu chiếc đồng hồ này có thực sự đặc biệt như ông nói không? Khi mọi người trong nhà đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn tiếng gió rì rào qua khe cửa và tiếng côn trùng kêu vo ve ngoài vườn, chiếc đồng hồ bỗng phát sáng lấp lánh, một ánh sáng vàng dịu nhẹ bao trùm căn phòng. Và rồi, một giọng nói trầm ấm, rõ ràng, vang lên từ chiếc đồng hồ!
– “Chào Nam! Ta là Đồng Hồ Thời Gian. Ta sẽ giúp con hiểu giá trị của từng phút giây, giúp con biết cách trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc đời mình.”
Nam tròn xoe mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Cậu bé dụi dụi mắt, tưởng mình đang mơ. Một chiếc đồng hồ biết nói sao? Điều này thật khó tin! Cậu bé không nói nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang phát sáng.
Chiếc đồng hồ nói tiếp, giọng điệu thân thiện, ấm áp:
– “Mỗi khi con lười biếng, chần chừ, ta sẽ khiến thời gian trôi nhanh hơn một chút, để con thấy được hậu quả của sự trì hoãn. Còn nếu con chăm chỉ, nỗ lực, ta sẽ khiến thời gian chậm lại, để con có thể làm được nhiều điều tốt đẹp hơn, để con tận hưởng thành quả của mình.”
Nam vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng cậu bé gật đầu. Dù sao thì, cũng không có gì để mất cả. Biết đâu, chiếc đồng hồ này thực sự có thể giúp cậu thay đổi.
Sáng hôm sau, như thường lệ, khi chuông báo thức vang lên, Nam lại định nướng thêm 5 phút trong chăn ấm.
“Năm phút nữa thôi… Chắc không sao đâu…” Cậu bé tự nhủ, mắt vẫn lim dim.
Nhưng khi cậu bé mở mắt ra, một tia nắng chói chang đã chiếu thẳng vào phòng. Nam hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ: mặt trời đã lên cao rồi! Và rồi, tiếng mẹ la vang vọng từ dưới nhà:
– “Nam ơi! Dậy đi con! Trễ học rồi con ơi! Con lại ngủ nướng nữa rồi!”
Nam bật dậy, hốt hoảng nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Chỉ mới nhắm mắt có một chút mà đã muộn rồi sao? Cậu bé không tin vào mắt mình. Đồng hồ chỉ đúng là đã quá giờ học rồi.
Chiếc đồng hồ nhỏ mỉm cười, một nụ cười tinh nghịch, và khẽ nói:
– “Ta đã nói rồi mà, Nam. Thời gian không đợi ai cả. Mỗi phút giây trôi qua đều quý giá, và nếu con không biết nắm bắt, nó sẽ vụt đi rất nhanh.”
Nam như bừng tỉnh. Cậu bé đã hiểu ra điều gì đó. Lời nói của chiếc đồng hồ thật sự khiến cậu suy nghĩ. Từ hôm đó, Nam bắt đầu thay đổi. Cậu bé cố gắng thức dậy sớm hơn một chút, không còn nằm nướng nữa. Cậu bé làm bài tập ngay sau khi về nhà, không còn trì hoãn đến tối khuya.
Và lạ thay, khi Nam biết quý trọng thời gian, cậu bé cảm thấy ngày dài hơn, mọi việc đều suôn sẻ hơn. Cậu bé có nhiều thời gian hơn để học bài, để chơi đùa, để giúp mẹ việc nhà. Nam không còn bị cô giáo nhắc nhở, điểm số cũng dần được cải thiện. Cậu bé cảm thấy vui vẻ và tự tin hơn rất nhiều.
Chiếc đồng hồ mỗi tối lại thủ thỉ bên gối Nam, giọng nói ấm áp như một người bạn thân thiết:
– “Con thấy không, Nam. Khi con tôn trọng thời gian, thời gian sẽ mỉm cười với con. Nó sẽ ban tặng cho con những điều tốt đẹp, giúp con đạt được những ước mơ của mình.”
Một ngày kia, khi Nam đang ngồi đọc sách dưới gốc cây xoài già trong vườn, ông chủ cửa hàng cũ kỹ bỗng nhiên xuất hiện. Ông lão vẫn với nụ cười hiền hậu, ánh mắt nhân từ.
Ông nói:
– “Nam ạ, ta là người gác thời gian. Con đã học được bài học quý giá rồi, đã biết cách trân trọng từng phút giây. Vì vậy, đến lúc ta phải lấy lại chiếc đồng hồ này rồi.”
Nam buồn rầu nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn, rồi lại nhìn ông lão. Cậu bé đã coi chiếc đồng hồ như một người bạn thân thiết, một người thầy đã giúp cậu thay đổi.
– “Nhưng nếu không có nó, con sẽ lại lười biếng mất! Con sợ mình sẽ quay lại thói quen cũ…” Nam nói, giọng lí nhí.
Ông lão xoa đầu cậu bé, ánh mắt trìu mến:
– “Không đâu, con trai ạ. Chiếc đồng hồ thật ra chỉ giúp con nghe được tiếng nói bên trong chính mình thôi. Nó đánh thức lương tâm và ý chí của con. Khi con đã biết quý trọng từng phút giây, khi con đã tự mình điều chỉnh được hành vi của mình, thì con đã mang chiếc đồng hồ đó trong trái tim rồi. Nó sẽ luôn ở đó, nhắc nhở con mỗi khi con chần chừ.”
Nói rồi, ông lão mỉm cười hiền hậu. Một ánh sáng lấp lánh bao quanh ông, và rồi, ông biến mất giữa không gian, để lại Nam đứng ngẩn ngơ. Trên môi cậu bé là một nụ cười thật tươi. Nam đã hiểu ra tất cả.
Từ đó, Nam trở thành một cậu bé luôn đúng giờ, chăm chỉ và vui vẻ. Cậu bé không còn trì hoãn bất cứ việc gì nữa. Nam luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất, và cậu bé luôn có thời gian để tận hưởng cuộc sống.
Và mỗi khi nghe tiếng “tích tắc, tích tắc” vang lên từ chiếc đồng hồ treo tường, Nam lại nhớ đến người bạn nhỏ bằng gỗ — chiếc đồng hồ biết nói — và bài học quý giá mà nó đã dạy cậu:
“Thời gian là món quà, hãy dùng nó thật xứng đáng.”
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, ấm áp dần lắng xuống.
Hết chuyện rồi đó con yêu. Giờ con hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng mình cũng có một chiếc đồng hồ biết nói trong tim nhé. Nó sẽ thì thầm mỗi khi con chần chừ, mỗi khi con định trì hoãn một việc gì đó:
“Làm ngay đi, đừng để thời gian trôi mất.”
Ngủ ngon nhé, thiên thần nhỏ của mẹ. Mẹ yêu con nhiều lắm.
truyện cổ tích, cho bé ngủ ngon, đồng hồ biết nói, thời gian, bài học cuộc sống, truyện thiếu nhi, kể chuyện, giáo dục trẻ em, câu chuyện ý nghĩa, gia đình, trẻ em, thói quen tốt